Trong lòng anh vẫn còn có em, và trong trái tim em vẫn còn có anh. Em biết.
Nhưng thôi anh à!
…
Em biết mình đang cố giấu nỗi đau. À không, là em đang trốn tránh nó…Em sợ…Vì đau lắm anh à! Đừng chạm đến nó.
…
Em đã không dám nghe điện thoại. Em biết, mình sẽ khóc. Em biết mỗi lần nghe giọng anh, em sẽ lại khóc. Nghẹn ngào. Em không muốn anh biết em khóc. Em xin lỗi!
…
Đêm. Một mình. Với nỗi đau. Em cố giấu…nhưng không được….
…
Mai anh đi rồi. Trái tim em bóp nghẹn.
…
Lại đêm.
Không ngủ được.
Tựa lưng vào tường và đối mặt với đêm.
Em khóc.
Em muốn khóc thật to, thật to, thật to…nhưng không thể. Những tiếng nấc, những giọt nước mắt rơi…Em bảo mình…khóc đi…rồi đôi tay em sẽ tự lau lấy nước mắt của riêng mình.
….
Em nhớ biển! Thực sự em rất nhớ biển!
…
Ngày xưa, em rất ghét biển, ghét cái gió rin rít da thịt của nó, ghét cái vị mặn mặn, chan chát của nó. Em ghét và em không thích.
Em quen anh. Anh dạy cho em hiểu hết về biển, chỉ cho em biển đẹp đến như thế nào, và cho em cảm nhận tình yêu anh dành cho biển nhiều đến dường nào. Em yêu anh. Em yêu biển.
Vậy mà…
Mình kết thúc.
Lý do là gì?! Không phải vì em. Không phải vì anh. Cũng không phải vì biển.
Em đau lòng lắm. Em thực sự không chấp nhận được lý do đó anh à.
Em không thể thay đổi. Em biết lòng anh cũng không đổi. Nhưng, với anh, chữ hiếu luôn đặt lên hàng đầu. Thực sự, thực sự…em cũng không muốn bắt anh đi ngược lại điều đó.
Trong cuộc sống, em luôn mạnh mẽ, luôn muốn mình phải là người ngẩng cao đầu. Nhưng trong tình cảm…có lẽ em luôn giành phần thiệt thòi về mình. Em muốn người em yêu phải thật sự hạnh phúc, cho dù em có phải hy sinh hạnh phúc của riêng mình. Nhận lấy nỗi đau, và tự an ủi trái tim mình…
…
Em khóc.
…
Yên bình anh nhé!
Nhưng thôi anh à!
…
Em biết mình đang cố giấu nỗi đau. À không, là em đang trốn tránh nó…Em sợ…Vì đau lắm anh à! Đừng chạm đến nó.
…
Em đã không dám nghe điện thoại. Em biết, mình sẽ khóc. Em biết mỗi lần nghe giọng anh, em sẽ lại khóc. Nghẹn ngào. Em không muốn anh biết em khóc. Em xin lỗi!
…
Đêm. Một mình. Với nỗi đau. Em cố giấu…nhưng không được….
…
Mai anh đi rồi. Trái tim em bóp nghẹn.
…
Lại đêm.
Không ngủ được.
Tựa lưng vào tường và đối mặt với đêm.
Em khóc.
Em muốn khóc thật to, thật to, thật to…nhưng không thể. Những tiếng nấc, những giọt nước mắt rơi…Em bảo mình…khóc đi…rồi đôi tay em sẽ tự lau lấy nước mắt của riêng mình.
….
Em nhớ biển! Thực sự em rất nhớ biển!
…
Ngày xưa, em rất ghét biển, ghét cái gió rin rít da thịt của nó, ghét cái vị mặn mặn, chan chát của nó. Em ghét và em không thích.
Em quen anh. Anh dạy cho em hiểu hết về biển, chỉ cho em biển đẹp đến như thế nào, và cho em cảm nhận tình yêu anh dành cho biển nhiều đến dường nào. Em yêu anh. Em yêu biển.
Vậy mà…
Mình kết thúc.
Lý do là gì?! Không phải vì em. Không phải vì anh. Cũng không phải vì biển.
Em đau lòng lắm. Em thực sự không chấp nhận được lý do đó anh à.
Em không thể thay đổi. Em biết lòng anh cũng không đổi. Nhưng, với anh, chữ hiếu luôn đặt lên hàng đầu. Thực sự, thực sự…em cũng không muốn bắt anh đi ngược lại điều đó.
Trong cuộc sống, em luôn mạnh mẽ, luôn muốn mình phải là người ngẩng cao đầu. Nhưng trong tình cảm…có lẽ em luôn giành phần thiệt thòi về mình. Em muốn người em yêu phải thật sự hạnh phúc, cho dù em có phải hy sinh hạnh phúc của riêng mình. Nhận lấy nỗi đau, và tự an ủi trái tim mình…
…
Em khóc.
…
Yên bình anh nhé!
Em đã không còn đi bên cạnh anh, nhưng sẽ luôn ở phía sau, luôn dõi theo anh. Từng bước, từng bước…
Đừng đau lòng nữa. Hãy mạnh mẽ lên. Đừng áy náy vì đã chọn cách từ bỏ em. Vì…em sẽ không sao. Em là một cô bé mạnh mẽ. Em sẽ không sao đâu! Yên lòng nhé!
…
Ngày anh đi, em lại muốn về với biển.
...
Gió.
Biển.
Những cơn mưa.
Những giọt nước mắt mặn đắng.
Em khóc.
Một lần cuối…
BIỂN NHỚ !
Trả lờiXóakhi đọc bài viết của em anh không thể kìm nén cảm súc của mình nên viết vài dòng để nói với em rằng anh rất thích như thế nào khi được gặp em bên bờ sông Hàn thơ mộng đó. Anh không thể nhớ được là mình đã có một thời gian thú vị đến dường nào. Mọi thứ diễn ra thật tình cờ và và chính em đã tạo cho anh cảm giác bớt e ngại khi được ở bên em. Anh thật khó có thể nhận biết được điều gì ở em đã cuốn hút chính bản thân anh. Anh cho rằng có thể đó là sự tổng hợp của tất cả những yếu tố như cá tính đầy quyến rũ và ngoại hình trông thật hấp dẫn.. ! Và cho dù mọi chuyện diễn ra như thế nào đi nữa, anh vẫn cảm thấy được sự hiện hữu của những yếu tố đó trong chính bản thân em. Em có thể gọi đó là một tính chất huyền bí nào đó hoặc hay hơn thế nữa, hoặc cũng có thể đó chính là khả năng mà chúng ta cùng ở trong một độ dài bước sóng.
''em rất ghét biển, ghét cái gió rin rít da thịt của nó, ghét cái vị mặn mặn, chan chát của nó. Em ghét và em không thích''. vậy mà anh lại để em phải đứng bên biển phải chịu cái gió rin rit da thịt ,nếm cái vị mặn chát và bây giờ e phải khóc trước nó anh thấy mình thật có lỗi đã làm tổn thương một bông hồng nhỏ bé .
Em ah ! đừng khóc ......đừng khóc nữa biển sẻ đau lòng lắm ,hãy cố nghe tiếng sóng vỗ, tận hưởng những cơn gió mát lạnh vào mùa hè và trông ra xa xa một ngày nào đó em sẽ hiểu được nỗi khổ của biển
và khi em thật hạnh phúc bên một bờ biển thì anh mới yên lòng