Khi con tu hú gọi bầy
Lúa chiêm đang chín trái cây ngọt dần...
Lúa chiêm đang chín trái cây ngọt dần...
Có ai từng đi học mà không nhớ hai câu thơ này của Tố Hữu không nhỉ?
Mỗi năm, sau những kỳ thi đầy vất vả, hè đến mang theo cho tụi học trò niềm vui háo hức không phải đến trường. Trong lúc các bạn ở thành phố thì tôi xin mẹ lót tót chạy về quê ngoại ở tận Trà Vinh chơi...
Quê ngoại nghèo với tuổi thơ vất vả. Có những buổi cơm chỉ ăn rau lang chấm mắm ruốc nhưng sao lại nghe lòng vui thích...
Ngày xưa, mỗi lần bà đi chợ về, là phải chạy vào xem ngay bà có mua gì cho ăn không? Khi thì cái bánh cam, lúc lại cái bánh bò... Công nhận, hồi đó bánh gì cũng ngon. Quê ngoại đặc sản chỉ có dừa và chuối, sau này bà tăng thêm năng suất là cây bưởi và cây mít...
Tôi nhớ hoài cây ổi sẻ bên bờ ao, không lúc nào có trái chín hết... vì trái mới có mầm mống chín là toi xử rồi. Chuối thì bà hay bỏ vào khạp, đậy kín lại và gim vào đó vài cây nhang... Tôi cũng không hiểu để làm gì nữa, nhưng khi bà vừa vác giỏ đi chợ thì ở đây cây nhang cũng dẹp luôn... Và nải chuối lại tiếp tục bị tôi xử... Thói quen đó hình thành đến tận bây giờ... tôi chỉ thích ăn chuối xanh xanh thôi.
Nhớ gần nhà bà có cây cồng tán nhỏ và có sẵn chỗ ngồi trên đó. Tôi rất thích ngồi ăn cơm trên cây này và còn có ý định mai này xây cái nhà trên đây ở cho vui. Mỗi lần bà không thấy tôi đâu thì cứ ra cây cồng mà kiếm là có tôi hà. Hiện giờ , mấy em bé dưới quê vẫn còn chơi những trò như tôi hồi nhỏ nhưng lại ít hơn...
Cái sở thích lúc bé của tôi còn là ra ruộng chơi... mà không bao giờ dám xuống vì sợ đỉa. Tôi thích chạy dài trên con đường đê, nhìn ngắm đồng ruộng mênh mông bát ngát mà thấy lòng thật sự thoải mái. Vì là sở thích từ nhỏ nên bây giờ tôi đen thui.
Có lần thấy ông ngoại đem cái gì trăng trắng đi câu, tôi hỏi anh hai là cái gì? Anh không nói thế là tôi đoán: Chắc cơm... và lẳng lặng ra sau nhà cầm cần câu, nón lá, cái gáo dừa (đựng mồi và chiến phẩm), đi loanh hoanh một cái ruộng nhỏ và quyết định cắm câu tại đây vì thấy dưới nước động đậy.
Gần hết một buổi trưa mà tôi chả câu được con cá nào hết đó. Buồn quá vác cần câu về nhà thì gặp anh hai. Lúc đó anh mới tiết lộ mồi là con nhòng... Hichic làm người ta ngồi cả buổi.
Ông ngoại đi ruộng về hay bắt cho tôi con ốc bươu hay con cua đồng. Sẵn bếp lò tôi thảy vô nướng... ái chà ăn ngọt tuyệt. Sau này lớn lên nghĩ lại, hành động thật dã man, khác nào thiêu sống người ta.
Tuổi thơ tôi gắn liền với vùng quê cằn cỗi nhưng đến tận bây giờ, mỗi lúc hè đến, tôi lại nôn nao muốn cắp giỏ về quê. Mà giờ đi khó hơn ngày xưa rất nhiều và đâu còn đi loanh hoanh như ngày xưa nữa... đúng là ngày xưa ơi...
Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ vi vút sau rặng tre.
Ngày xưa có cánh cò bay la đà chập chờn theo đồng lúa.
Ngày xưa ai hay cười hay dỗi hờn, chiều hái hoa triền sông.
Ngày xưa có cánh cò bay la đà chập chờn theo đồng lúa.
Ngày xưa ai hay cười hay dỗi hờn, chiều hái hoa triền sông.
Ngày xưa bến vắng lưu luyến con thuyền chở người đi xa bờ.
Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời.
Thời gian xóa những kỷ niệm dấu yêu.
Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời.
Thời gian xóa những kỷ niệm dấu yêu.
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ,
Xa cánh diều chở bao ước mơ,
Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mờ tím.
Ngày xưa ơi mãi xa tuổi thơ xa bến đò mờ sương cuối thu,
Xa dáng em gầy trong ướt áo, xa lời hứa khi xưa.
Xa cánh diều chở bao ước mơ,
Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mờ tím.
Ngày xưa ơi mãi xa tuổi thơ xa bến đò mờ sương cuối thu,
Xa dáng em gầy trong ướt áo, xa lời hứa khi xưa.
Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ, vi vút sau rặng tre
Ngày xưa có cánh cò bay la đà, chập chờn theo đồng lúa
Ngày xưa ai hay cuời hay dỗi hờn, chiều hái hoa triền sông.
Ngày xưa bến vắng lưu luyến con thuyền chở người đi xa bờ
Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời
Thời gian xoá những kỉ niện dấu yêu.
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ
Xa cánh diều chở bao ước mơ
Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mưa tím.
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ
Xa bến đò mờ sương cuối thu
Xa dáng em gầy trong ướt áo
Xa lời hứa khi xưa.
Ngày xưa có cánh cò bay la đà, chập chờn theo đồng lúa
Ngày xưa ai hay cuời hay dỗi hờn, chiều hái hoa triền sông.
Ngày xưa bến vắng lưu luyến con thuyền chở người đi xa bờ
Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời
Thời gian xoá những kỉ niện dấu yêu.
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ
Xa cánh diều chở bao ước mơ
Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mưa tím.
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ
Xa bến đò mờ sương cuối thu
Xa dáng em gầy trong ướt áo
Xa lời hứa khi xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét